Sự hành-hạ của Cộng-sản đối với tù-nhân

                                                        Đềlô Cao-cấp.

 

 

Có nhiều việc xảy ra trong những nuớc cộng-sản  mà những người sống trong thế-giới tự-do không thể nào tưởng-tượng và hình dung ra được. Một trong những điều ấy là sự đối xử của những người cộng-sản đối với tù nhân. Nó rất là khủng-khiếp và không thể nào tin được; nhưng nó vẫn đã xảy ra trong cõi thế gian nầy.

 

Chính-phủ miền Nam Việt-Nam bị sụp đổ vào năm 1975, và người cộng-sản đã cai-trị đất nước chúng ta từ ngày ấy!  Chúng bắt nhốt tất cả những Sĩ-quan trong Quân Lực-Việt-Nam Cộng-Hòa vào các trại tập-trung mà chúng gọi là trại cải-tạo để đánh lừa nhân-dân thế-giới và để che đậy sự hành-hạ dã-man của chúng đối với tù-nhân. Hầu hết những trại cải-tạo (trại tù) đều ở miền Bắc. Đất đai ở miền bắc là một loại đất đai cằn cổi, đầy  sỏi  đá, và kém mầu-mở. Khí-hâu ở miền Bắc rất lạnh về mùa đông, và rất nóng vào mùa hè.

 

 

Tôi là một trong những người tù nhân ấy. Tôi đã chịu-đựng sự buồn-khổ, và đau-đớn gần 10 năm trong những trại đó. Họ bắt chúng tôi phải lao-động khổ-sai. Chúng tôi phải cày ruộng với năng-lực của chúng tôi. Thay vì dùng bò hoặc trâu để kéo cày, chúng bắt-buộc chúng tôi phải nai lưng ra để kéo cày với sức-lực của chúng tôi. Khi mùa thu-hoạch đến, chúng tôi phải ngâm mình dưới nước lạnh thấu xương để gặt lúa. Mùa mưa khởi-đầu từ tháng sáu đến tháng mười hai hàng năm tại Việt-Nam. Người dân bắt đầu cày ruộng và gieo giống vào mùa hè; gặt lúa vào mùa đông. Thời-tiết ở miền Nam rất nóng ( hầu như nóng suốt cả năm). Nhân-dân miền Nam đã quen với cái nóng, họ cảm thấy rất lạnh nếu nhiệt độ dưới 70*F (21*C). (Tôi nhớ những ngày hành-quân ngoài Quảng-Tri khi nhiệt-độ chỉ 19*C (66*F) tôi đã mặc một bộ đồ nhái, một bộ đồ trận, một field jacket, một cái áo khoác bằng dạ của quân-đôi Pháp, đắp môt cái mền len mà vẫn cảm thấy lạnh) Hầu hết chúng tôi sinh-trưởng tại miền Nam, và chúng tôi không quen với cái lạnh; vì thế đã có nhiều tù-nhân bị bệnh vì phải ngâm mình dưới nước vào mùa đông để gặt lúa. Ngoài mùa màng ra, những người cộng-sản còn bắt chúng tôi leo lên núi cao, hoặc vào rừng sâu để lấy gổ hoặc tre để làm nhà. Đôi khi chúng còn đánh-đập chúng tôi nếu chúng tôi không làm đủ chỉ-tiêu do chúng đưa ra!!

 

Chúng đã tỏ ra tàn-ác cực-cùng khi chúng bắt-buộc chúng tôi lao-động nặng-nhọc, nhưng chúng lại cho chúng tôi ăn không đủ no! Thông-thường một người Việt-Nam ăn 3 hoặc 4 chén cơm trong môt bữa ăn; nhưng người cộng-sản chỉ cho chúng tôi ăn một chén, đôi khi chỉ còn có 3/4 chén bo-bo, hoặc bắp cho mỗi bữa ăn. Nếu ai bị biệt-giam thì còn thê-thảm hơn nữa!! !! (Tôi nhớ khi bị biệt-giam; vì bữa ăn quá ít, nếu ăn nhanh sẽ bị mau hết, nên tôi đếm từng hột bắp bung một và nhai hột bắp ấy cho thật nhuyễn rồi mới nuốt để cho bữa ăn được kéo dài thêm ra. Hôm ấy tôi đã đếm được số bắp bung trong phần ăn của tôi là 72 hột).   Chúng tôi không được ăn thịt hoặc cá mà chỉ có nước muối để ăn với bo-bo mà thôi. Riêng cá-nhân tôi hầu như không được ăn cơm khi còn bị nhốt ở trong trại cải-tạo; vì mỗi năm chúng tôi chỉ được ăn cơm vào những ngày sau đây: 3 ngày Tết Nguyên-Ðán,  ngày Tết Tây, ngày 1-5, ngày 2-9 hàng năm, còn tất cả những ngày còn lại thì ăn khoai mì khô, khoai lang khô, bắp bung, bo-bo v..v...Tất cả chúng tôi đều bị đói triền-miên. Chúng tôi chịu-đựng cái đói từng giây một, chứ đừng nói từng phút một!!  Chúng tôi không bao giờ biết no là gì khi ở trong trại tù. Ở trong tù tôi thường ước mơ được ăn một chén cơm trắng với nước mắm mà không được!!! Để chế-ngự cái đói, ngưòi tù cải-tạo ăn tất cả những gì có thể ăn được. Chúng tôi đã ăn thằn-lằn, ếch, nhái, ểnh-ương (thịt ểnh-ương ngọt hơn thịt cóc và thịt ếch), rắn, chuột, rít (mà chúng tôi gọi là tôm núi vì thịt nó sau khi nướng lên thì thơm và ngọt như thịt tôm tươi), trùn đất (giun đất), cào-cào, và nhiều thứ khác ... Ðôi khi chúng tôi phải ăn cả cỏ để đối-phó với  những cơn đói khủng-khiếp đang hành-hạ dạ-dày của chúng tôi. Tôi là một trong những người đã ăn cỏ để xoa dịu cơn đói. Ở Việt-Nam có 2 loại cỏ mà con người có thể ăn được đó là Cỏ Chai và Cỏ diệu. Chúng tôi nấu những thứ cỏ ấy xong rồi cho vào miệng; cỏ rất khó nuốt, nhưng chúng tôi cũng ăn phải vì đói quá!!! Nếu ai được người nhà gởi quà vào thì bỏ tôm khô vào nồi cỏ ấy mà nấu thành canh. Sự đối-xử tàn-bạo của những người Cộng-sản với tù-nhân còn tệ hơn sự đối xử của bọn chủ nô đối với vong-nô trong thời đại nô-lệ. Chúng đối xử với chúng tôi  còn thua chúng đối-xử với súc-vật.

 

Chúng tôi không học được gì trong những cái trại gọi là trại cải-tạo; trên thực-tế đó là những trại tù, mà chúng tôi là những tù-nhân, chứ không phải là cải-tạo-viên gì cả. Người cộng-sản nói với thế-giới rằng chúng đang dạy cho chúng tôi những lối sống cho phù-hợp với xã-hội chủ-nghĩa, nhưng thật ra chúng chẳng dạy chúng tôi điều gì hết. Những điều chúng nó làm là giảng thuyết cho chúng tôi về chủ-nghĩa Cộng-sản. Chúng nó nói chủ-nghĩa Cộng-sản là một chủ thuyết tốt đẹp nhất, nền kinh-tế xã-hội chủ-nghĩa là đường-lối hay nhất để phát-triển quốc-gia, và đó là con đường đẹp nhất để làm cho người dân được giàu và hạnh-phúc. Nhưng trên thực-tế, chủ-nghĩa Cộng-sản là một chủ-nghĩa tàn-bạo nhất. Đó là một chủ-thuyết tồi-tệ nhất trong các chủ-thuyết. Nền kinh-tế xã-hôi chủ-nghĩa là một nền kinh-tế tệ-hại nhất. Để chứng-minh chủ-nghĩa Cộng-sản, và nền kinh-tế xã-hội chủ-nghĩa tồi tệ như thế nào chúng ta hãy nhìn xem những người cộng-sản Liên-xô đã lưu-đày những ai đã chống lại chế-độ cộng-sản và chính quyền do chúng đặt ra. Chúng ta hãy nhìn những người dân Liên-xô đã nghèo-nàn và bất-hạnh đến thế nào thì chúng ta sẽ rõ chủ-thuyết cộng-sản ra sao. Cũng không có nhân-quyền trong thế-giới Cộng-sản. Bởi vì những sự xấu-xa đó và những sự độc-tài đó mà nhân-dân Nga đã lật-đổ chính-quyền Cộng-sản ở Liên-xô, kéo theo sự sụp đổ của toàn thể những đảng cộng-sản ở Đông-Âu. Ở trong tù chúng tôi biết bọn cộng-sản nói dối, chúng tôi biết chế-độ cộng-sản xấu-xa và tàn-bạo như thế nào, nhưng chúng tôi đành phải câm miệng vì sự cấm phát-biểu ý-kiến do bọn cán-bộ đưa ra.

 

Chúng tôi phải lao-động khổ-sai, chịu đói-khát, đôi khi chúng tôi còn bị đánh-đập, khi bị nhốt trong những nhà tù Cộng-sản. Những ngày kinh-hoàng đó đã qua đi, nhưng mổi khi nhớ lại tôi vẫn còn rùng mình kinh-sợ. Bây giờ tôi đang sống với ước-mơ rằng những người Việt-Nam trẻ tuổi đang sống ở nước ngoài sẽ sát cánh cùng những bậc cha anh của họ để tích-cực đấu-tranh hầu giải-thể chính-quyền Cộng sản ở Việt-Nam để cho nhân-dân Việt-Nam bớt khổ. Tôi cũng mong họ cố-gắng học-hành để sau nầy về giúp nước, giúp dân, khi bọn Cộng-sản không còn tồn-tại ở đất nước chúng ta.

                               

Đềlô Cao-cấp.